Giữa dòng xuôi ngược một bóng đò
Vững tay chèo đưa khách sang sông
Mặc gió mưa, mặc gian khó giữa đời
Thầy vẫn thế lặng thầm qua năm tháng
Chở tri thức chở cả yêu thương.
Thầy dạy con từng nét chữ i tờ,
Dạy cho con bao điều hay lẽ phải.
Nhưng thầy ơi sao thầy không dạy?
Dạy cho con bao vất vả mệt nhọc,
Cho con biết bao đêm thầy không ngủ
Bên giáo án, bên bài văn chấm dở.
Không dạy con lòng thầy cũng biết buồn
Trước mỗi lần chúng con không hiểu
chuyện
Làm điều sai còn trách thầy nghiêm khắc
Nói làm sao cho hết được lòng thầy.
Chuyến đò thầy đưa chưa bao giờ ngơi
nghỉ
Chở bao lớp người với cả tình thương.
Con đã biết nghề giáo cao quý thế
Nguyện dâng đời hoa thơm và trái ngọt
Còn đắng cay thầy giữ riêng mình.
Con mải đắm trong niềm vui mới
Quên mất rằng tóc thầy đã bạc
Quên mất rằng thời gian vốn vô tình
Có bao giờ ưu ái điều gì đâu.
Hãy để con được theo nghề giáo
Tiếp nối thầy đưa con đò tri thức.
Thầy khẽ nói thương con vất vả
Nghề giáo mình "bạc" lắm con
ơi!
Nhưng thầy ơi xin thầy đừng lo lắng
Nghề giáo mình vẫn sáng ngời sắc đỏ
Đỏ nhiệt huyết, đỏ tình yêu con trẻ
Đỏ tri thức đỏ cả tâm hồn.
Võ Hoàng Ngọc Hân